Lạc Trường Châu nghe vậy thì ánh mắt chợt tối sầm, im lặng không nói lời nào.
Trên thực tế, hắn đã nhìn thấy dáng vẻ gần như không mặc gì của Úc Bùi vào ban ngày, mặc dù lúc đó họ đang ở trong bể bơi, còn lúc này, mặc dù nửa thân trên của Úc Bùi để trần nhưng phần dưới cậu lại mặc quần, đúng ra thì vải vóc trên người cậu lúc tắm trong bể bơi còn ít hơn cơ.
Lạc Trường Châu xưa nay cũng không phải người cực kỳ lý trí, hắn dường như là kiểu người bất cứ lúc nào cũng bình thản điềm tĩnh, nhưng ít nhất hiện tại ở trước mặt Úc Bùi, hắn không phải.
Trước mặt Úc Bùi, hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, sẽ có thất tình lục dục, hai mặt thiện ác cũng sẽ xuất hiện trên người hắn.
Vì vậy, hắn biết rằng lúc l*m t*nh không có chất bôi trơn thì dù hắn có cẩn thận đến đâu, Úc Bùi vẫn có thể bị thương.
Nhưng ngay cả khi tâm trí hắn duy trì tỉnh táo thì phản ứng của cơ thể hắn lại thành thực quá đỗi, không có cách nào nói dối tiếp được nữa.
bb thấy gọi Lạc Trường Châu mãi hắn không lên tiếng, cậu bèn do dự một hồi đoạn bắt đầu lần mò xuống bụng dưới của Lạc Trường Châu.
Vì hành động c** q**n áo ban nãy của cậu mà bây giờ quần của Lạc Trường Châu đã tụt xuống đến đùi. Hắn mặc một chiếc q**n l*t màu đen, thứ bên dưới q**n l*t đã căng phồng và c**ng c*ng, vải quần bị kéo căng đến mức thậm chí có thể nhìn thấy rõ hình dạng của vật kia.
Bộ phận sinh dục tương tự Úc Bùi cũng có, nhưng cậu chưa bao giờ làm gì với thứ này trên cơ thể mình.
Có lẽ là do bệnh tật và thuốc thang đã ảnh hưởng đến cơ thể nên h*m m**n của Úc Bùi ít một cách đáng thương, hoặc có thể nói cậu gần như chưa bao giờ có phản ứng sinh lý mạnh mẽ như vậy, thậm chí tự an ủi cũng không có nốt. Cậu cúi đầu nhìn vật c**ng c*ng của Lạc Trường Châu, một lúc sau mới vươn tay nhẹ nhàng chạm vào v*t c*ng rắn đó.
Ngay khi Úc Bùi động vào nó, Lạc Trường Châu đột nhiên duỗi thẳng thân trên, ôm lấy Úc Bùi đổi vị trí, thế là người vốn nằm trên đã lún trên chiếc giường mềm mại của người kia.
Nhìn cậu trai phía dưới đang nhìn thẳng vào mình, Lạc Trường Châu bất đắc dĩ không biết nên nói gì.
Hắn hé môi, lời từ chối lăn lộn trên đầu lưỡi, lúc ra khỏi miệng thì hóa thành tiếng thở dài khe khẽ: “Không có gel bôi trơn, cậu sẽ đau.”
Kỳ quái là cậu trai vừa mới không biết xấu hổ nghe được câu này liền sửng sốt vài giây, sau đó trên cổ và mặt đột nhiên xuất hiện một màu đỏ nhè nhẹ, cũng không biết là bởi vì d*c v*ng và hưng phấn hay là do ngượng ngùng, cậu hơi vấp váp: “Không sao, tớ không sợ đau.”
Lời như vậy người bình thường nói thì có lẽ tính xác thực cần phải kiểm chứng, nhưng Lạc Trường Châu biết rằng nếu câu nói này là do Úc Bùi nói ra thì cậu thật sự không sợ đau — đương nhiên, điều này không có nghĩa là cậu thật sự như vậy, chỉ là quá khứ cậu đã nhận quá nhiều đau đớn nên hiện tại cậu không cảm thấy có bất kỳ thứ gì có thể làm tổn thương mình được mà thôi.
Mà Lạc Trường Châu lại thích Úc Bùi như vậy, cậu nói như thế chỉ khiến lòng hắn chợt đau nhói mà thôi. Lạc Trường Châu cúi đầu hôn nhẹ lên môi Úc Bùi, thì thầm: “Cậu không sợ đau, nhưng lòng tớ đau lắm…”
Úc Bùi nghe mà trong lòng chợt mềm mại, ngọt ngào không tưởng, cậu nhướng mày, trúc trắc chủ động thè đầu lưỡi tìm kiếm Lạc Trường Châu.
Nhưng mà, khi cậu vừa mới nếm được đầu lưỡi ấm áp của Lạc Trường Châu, vừa ăn được một chút hơi thở của hắn thì đôi môi của Lạc Trường Châu đã rời khỏi môi cậu, thuận đường hôn dọc xuống cằm, đầu tiên là cổ, sau đó là xương quai xanh, sau đó nữa hắn lướt qua bả vai, lồng ngực và cuối cùng dừng lại ở n*m v* của cậu.
Chỗ này trước giờ chưa từng bị người khác chạm vào, nhạy cảm đến đáng thương, sau khi Lạc Trường Châu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m láp, nó nhô lên cứng rắn, có màu nhạt nhạt xinh xắn. Lạc Trường Châu không khỏi ngậm miệng lại, đầu tiên hắn cắn một miếng, sau đó dùng răng day day để lại vết răng nông quanh n*m v* hồng hào.
Đôi tay của hắn cũng không nhàn rỗi, dễ dàng mở chiếc quần rộng quanh eo của Úc Bùi, đưa tay ra nắm lấy bé chim nửa cứng của cậu và từ từ n*n b*p.
Úc Bùi chẳng khác nào bị thủy triều d*c v*ng đan xen kh*** c*m nuốt chửng, toàn thân khẽ run run, khi bị Lạc Trường Châu m*t đầu v* thì khẽ rên một tiếng, lúc này cậu thậm chí còn hơi ưỡn người dậy, ngơ ngác gọi tên Lạc Trường Châu dưới kh*** c*m xa lạ: “Trường Châu… ưm…”
“Hả?” Lạc Trường Châu đáp lại, giọng khàn vô cùng, dường như từng chữ đều tràn đầy d*c v*ng, “Nhấc mông lên nào.”
Cơ thể của Úc Bùi phản ứng nhanh hơn so với suy nghĩ, chờ khi cậu nhận ra thì Lạc Trường Châu đã cởi hết quần áo trên người cậu rồi.
tr*n tr** trước mặt Lạc Trường Châu, cho dù cả hai đều là con trai thì cũng là một điều rất xấu hổ, nhất là trong hoàn cảnh như vậy.
Úc Bùi căng thẳng đến mức không biết đặt tay vào đâu, giơ tay lên muốn ôm lấy cổ Lạc Trường Châu, nhưng ngay sau đó lại bị động tác của hắn k*ch th*ch đến vô lực buông thõng xuống nắm chặt lấy drap giường, nắm đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
“A… Trường Châu…” Cơ thể Úc Bùi căng thẳng, hô hấp trở nên gấp gáp, tiếng r*n r* càng thêm động lòng người.
Lạc Trường Châu nắm bé chim đang c**ng c*ng của Úc Bùi vuốt lên vuốt xuống, dùng ngón tay cái miết vào trên đỉnh đang rỉ ra chất dịch nhầy trong suốt, thấy Úc Bùi đang cố gắng nắm lấy drap giường thì hắn túm lấy cánh tay của cậu quàng qua cổ của mình, nói: “Cậu có thể ôm tớ.”
Úc Bùi ngoan ngoãn nghe lời hắn, ôm cổ của hắn, vì vậy Lạc Trường Châu liền cúi xuống hôn cậu.
Khoảnh khắc môi răng chạm nhau, lông mi Úc Bùi khẽ run lên sau đó từ từ khép lại. Lạc Trường Châu nhẹ nhàng l**m láp bờ môi cậu, khuấy đảo đầu lưỡi trong khoang miệng cậu, nụ hôn ướt át cuồng nhiệt khiến hô hấp dồn dập. Úc Bùi gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập chấn động màng nhĩ, cảm giác này giống như khúc nhạc dạo của cơn hen suyễn, nhưng lại không hoàn toàn giống lắm.
Có lẽ là tư vị hôn người mình yêu quá tuyệt vời nên Úc Bùi dần dần chìm đắm, càng ngày càng quấn quýt si mê đuổi theo đầu lưỡi Lạc Trường Châu, nhưng Lạc Trường Châu lại quan tâm đến cơ thể của cậu nên chỉ cắn nhẹ môi dưới của cậu rồi rời đi.
Úc Bùi mở mắt, nhìn Lạc Trường Châu bằng ánh mắt ướt nhẹp long lanh ánh nước của t*nh d*c.
Lạc Trường Châu cười với cậu, thân thể lui về phía sau một chút, Úc Bùi càng cảm thấy kỳ quái hơn, sau đó cậu chợt thấy Lạc Trường Châu cúi xuống lần nữa, tới gần bé chim phía dưới của cậu.
Loại k*ch th*ch thị giác này còn lớn hơn cả kh*** c*m thể xác, Úc Bùi không biết là vì hồi hộp hay vì cái gì, hơi thở của Lạc Trường Châu phả vào bé chim của Úc Bùi, vật nhỏ nhạt màu khẽ rung động rồi xuất tinh.
Chất lỏng màu trắng, hơi dính, mang vị tanh từ từ chảy xuống, nhanh chóng chui qua hai viên phía dưới chảy xuống khe mông, bị hậu huyệt hơi khép hút vào một ít.
Lạc Trường Châu không ngờ Úc Bùi lại bắn nhanh như vậy, vốn dĩ hắn muốn làm cho Úc Bùi thoải mái hơn, ấy vậy mà cậu đã bắn trước khi hắn kịp hành động.
Hắn ngẩng đầu nhìn cậu trai trên giường, hai cánh tay cậu yếu ớt buông thõng bên người, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích trên drap giường, lông mi khép hờ, bờ môi ẩm ướt hồng hồng mềm mại sau khi bị m*t, hơi hé ra thở hổn hển, ánh mắt nhìn về phía hắn vừa mờ mịt vừa ngây thơ, nhưng bản thân cậu lại dang rộng hai chân, bày ra dáng vẻ cực kỳ quyến rũ. Có lẽ là do cậu vừa đ*t c** tr** nên có một vẻ đẹp ốm yếu khó thể tả bằng lời, khiến người ta không nhịn được yêu thương cậu rồi lại muốn chà đạp cậu tàn nhẫn hơn nữa.
Hai cảm xúc phức tạp kích động Lạc Trường Châu khiến h* th*n càng thêm đau đớn. Hắn hít sâu một hơi, dùng đầu ngón tay chấm một ít t*nh d*ch đã xuất ra của Úc Bùi rồi mở hậu huyệt của cậu.
Úc Bùi cực kỳ xa lạ với t*nh d*c nhưng bởi vì người làm chuyện này với cậu là Lạc Trường Châu, cho nên mặc dù có chút bối rối nhưng cậu vẫn nhanh chóng thả lỏng cơ thể, để cho ngón tay của Lạc Trường Châu dễ dàng thăm dò vào trong cơ thể mình.
Sự ngoan ngoãn của Úc Bùi khiến Lạc Trường Châu đau lòng, rồi khi d**ng v*t của hắn cắm chặt vào cơ thể Úc Bùi, cho dù hắn đã cố gắng hết sức nhẹ nhàng nhưng Lạc Trường Châu vẫn cảm nhận được Úc Bùi chợt căng cứng cơ thể, hơi cong eo ra khỏi giường – chắc là vì đau.
“A Bùi, có đau không?” Lạc Trường Châu dừng động tác hỏi cậu.
Nhưng Úc Bùi lại thở gấp nói với hắn: “Không đau đâu.”
Kỹ năng nói dối của Úc Bùi luôn rất vụng về, những thói quen nhỏ thường ngày sẽ bán đứng cậu, giọng nói run rẩy của cậu cũng sẽ phản bội chủ của nó.
Nhưng Úc Bùi thực sự không cảm thấy đau, cậu rất thỏa mãn. Cậu cảm thấy không có khoảnh khắc nào trong cuộc đời cậu hạnh phúc hơn khoảnh khắc này, cậu và Lạc Trường Châu dựa gần đến như thế, cơ thể và linh hồn gần như hòa làm một, sự thỏa mãn như vậy khiến cậu cảm thấy rằng có lẽ vào lúc này nếu mình chết đi thì cũng sẽ chẳng thấy đau đớn.
Lạc Trường Châu lại cúi người hôn cậu, chờ Úc Bùi lấy lại sức mới bắt đầu chậm rãi vận động cơ thể.
Lạc Trường Châu vốn đã cao hơn cậu rất nhiều, vật dưới thân cũng giống dáng người hắn vừa thô vừa cứng. Úc Bùi hơi siết chặt hậu huyệt của mình, gần như có thể phác họa ra đường nét vật đó của Lạc Trường Châu, nó nhẹ nhàng vận động, mang theo sức nóng như thiêu đốt ra vào cơ thể của cậu.
Úc Bùi nhẹ nhàng r*n r*, không ngừng gọi tên Lạc Trường Châu: “Ưm… Trường Châu…”
Sau khi cơn đau qua đi thì chỉ còn lại kh*** c*m mãnh liệt, khóe mắt Úc Bùi bị t*nh d*c làm cho ướt át, từng sợi tóc mai cũng thấm mồ hôi, trên trán cũng có vài giọt mồ hôi mịn. Cậu ôm lấy cổ Lạc Trường Châu, hai chân cong lên kẹp chặt eo hắn. Có lẽ Lạc Trường Châu bị sự phối hợp của cậu k*ch th*ch, động tác của hắn trở nên kịch liệt, Úc Bùi bị hắn làm cho không ngừng th* d*c, như thể tất cả oxy đều bị hắn hút sạch.
Dần dần, cậu không ôm được cổ Lạc Trường Châu nữa, ngón tay nắm drap giường càng thêm lộn xộn, để lại dấu vết ám muội.
Úc Bùi nghiêng đầu, cửa sổ của ngôi nhà gỗ đang mở, cậu có thể nhìn thấy rõ ánh trăng ngoài cửa sổ, vầng trăng lưỡi liềm màu bạc đang treo cao trên bầu trời cùng với những ngôi sao xa xôi, soi sáng nơi sâu thẳm của vũ trụ.
Vào thời khắc cao trào, những tia sáng ấy như lao về phía cậu, nuốt chửng cậu, nhấn chìm cậu, nhưng khi cậu quay đầu lại, tia sáng trong mắt Lạc Trường Châu còn rực rỡ hơn cả chúng.